Tôi không còn cách nào khác là van xin anh tha thứ. Nhưng đôi mắt anh vẫn đỏ vằn lên những sợi máu. Anh gầm lên đòi tôi giải thích số điện thoại đó là của ai. Sao lại gọi vào nửa đêm như thế? Tên hắn là gì? Và, định hẹn hò đi đâu? Một loạt câu hỏi anh bắt tôi phải trả lời cho rõ ràng. Nếu không tôi phải quỳ cho đến sáng.
Nói thế nào anh cũng không chịu tin đó là một cú điện thoại gọi nhầm số. Họ còn gọi lại nói lời xin lỗi rồi.Chồng tôi trực tiếp nghe nhưng vẫn nghi đó là sự đánh trống lảng và tôi là người có quan hệ ngoài luồng. Anh còn suy, mấy đêm qua mình mải đi làm về muộn, mà không thấy vợ càu nhàu gì. Chắc không còn quan tâm đến chồng con nữa. Tâm tư lạc hướng và tình cảm đã san sẻ cho kẻ xa lạ.
Tôi ê ẩm đầu gối định đứng dậy, anh lại nhấn vai tôi hỏi, nhớ ra số điện thoại đó của ai chưa. Tôi biết là có giải thích cũng bằng thừa nên chỉ cắn răng im lặng. Nước mắt cứ tràn ra trong cơn tủi hận. Nhưng dù sao tôi cũng nghĩ, chồng có yêu mình mới hay ghen đến thế, thôi ráng chịu mọi chuyện sẽ qua.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa. Tôi giật mình ngẩng đầu lên nhìn anh xem có ai đến. Anh định ra mở cửa nhưng lại sợ có ai đó nhìn thấy tôi đang bị anh đánh đòn và bắt quỳ nên dừng chân. Anh ra hiệu cho tôi ra mở cửa và còn dặn nhớ giữ cái miệng đó. Tôi tập tễnh bước ra.
Không ngờ đó là Hương cô bạn hàng xóm sang định nhờ chồng tôi chữa hộ cái lò sưởi. Trời rét như cắt không thể chịu được nữa. Cô ta cười khì khì, nói ríu rít mọi chuyện rồi bảo tôi cho anh sang nhà cô ta một lát. Chân tôi run run và đau nhưng vẫn phải cố gượng cười nhìn chồng nói, thôi hàng xóm tối lửa tắt đèn có nhau, tranh thủ sang giúp cô Hương một chút. Anh gườm gườm nhìn tôi rồi nhanh chân bước theo cô Hương. Thế là tôi thoát cơn ghen bóng, ghen gió của ông xã.
Chuyện chồng tôi đột nhiên dở chứng lên cơn ghen thì như cơm bữa vậy. Đã mười năm chung sống, có với nhau hai mặt con, nhưng hơi một chút là ghen. Tôi bị anh đánh đập thường xuyên. Cả xóm ai cũng biết. Mỗi khi bác tổ trưởng cùng Công an phường đến là anh lại chối đây đẩy và cứ đổ cho tôi là hay la hét làm mọi người hiểu lầm.
Tôi cũng không muốn chuyện xấu chàng hổ ai, nên cũng nói khéo để mọi người cho qua. Nội bộ gia đình sẽ giải quyết và không làm mất trật tự trị an nữa. Nhưng anh vẫn chứng nào tật nấy. Ghen vô cớ. Đánh vô cớ. Lần nào anh cũng vu cho tôi lăng nhăng, mà không hề có chứng cứ gì cả.
Nhưng có lẽ chuyện ai đó gọi nhầm vào máy tôi, anh vin vào đó là một chứng cứ đanh thép để kết luận tôi có tình cảm ngoài luồng. Con số lạ ấy cứ ám ảnh chồng tôi cho đến tận bây giờ. Nhiều lúc đi chở hàng thuê về khuya là anh lục tìm điện thoại của tôi để xem những ai đã gọi cho tôi. Không may cho tôi mỗi lần có số lạ nào đó là lại bị anh ra tay, nếu không nói rõ đó là ai đã gọi đến.
Thế rồi hai vợ chồng tôi đi dự đám cưới trên phố huyện. Có người đàn ông cao lớn và lịch lãm cứ nhìn tôi chằm chằm và như muốn nói chuyện gì đó. Ánh mắt ông trìu mến nhìn tôi cùng với nụ cười thân thiện. Tôi lúng túng đỏ mặt quay đi. Nhưng rồi khi ông ta ngoái lại nhìn lần thứ hai thì chồng tôi phát hiện.
Đúng lúc đó tôi chỉ gật đầu đáp lại với sự lễ phép giao tiếp bình thường. Ngay lập tức anh giang tay tát đánh bốp vào mặt tôi. Chưa hết anh còn đẩy dúi tôi về phía trước và nói to, đang đi với chồng mà còn liếc giai, về ngay. Tôi chỉ biết ôm mặt cúi đầu bước ra ngoài.
Nhưng ai dè, người đàn ông kia đuổi theo kéo tay tôi lại hỏi, em có sao không. Tôi vừa rụt tay lại, thì chồng tôi lao tới đánh tới tấp vào đầu người đàn ông kia, mặc cho mọi người xúm vào can ngăn. Mọi chuyện trở nên lộn xộn và ồn ào quá mức, khi chồng tôi bị người đàn ông kia đẩy mạnh ngã lăn ra sàn làm chảy cả máu đầu. Bữa tiệc cưới hôm đó của người bà con đã bị chồng tôi phá vỡ. Không khí thật ảm đạm. Khách ùn ùn bỏ về.
Từ đó mọi chuyện đều đổ lên đầu tôi. Hàng trăm câu hỏi anh tra tấn tôi về người đàn ông đó. Còn tôi không hề biết gì về con người từ trên trời rơi xuống trong đám cưới hôm đó.
Trận đòn đầu tiên chồng tôi lấy cái cớ, vì sao người đàn ông đó lại nhìn tôi. Dù anh có đánh tôi cũng không thể nói cho rõ được là vì sao. Anh ra tay và cho là tôi bướng, cứ lì lì cái mặt, giấu giếm kẻ liếc tình.
Trận thứ hai anh vin nguyên nhân hỏi, vì sao tôi lại gật đầu chào ông ta. Có tình ý gì mà phải lịch sự đến thế? Lần này anh đánh suýt gẫy răng cửa của tôi. Đến khi máu chảy đầm trên miệng, tôi chạy xuống bếp, anh mới dừng tay. Phải đến năm hôm sau hai chiếc răng cửa mới khỏi ê buốt. Thế rồi đêm đó anh lại tức giận đùng đùng bỏ đi như mọi khi cho đến sáng hôm sau. Tôi ôm mặt nhưng nhức nỗi đau.
Nhưng có lẽ đến trận đòn thứ ba thì mới đem lại tai họa cho tôi. Bởi anh khẳng định, chắc tôi phải có quan hệ gì trước đó, thì người đàn ông ấy mới xót cho tôi và đã đánh lộn với anh. Đến nước ấy thì tôi bó tay câm như hến.
Đêm ấy anh đánh tôi và cấm kêu. Hai đứa trẻ gào lên thay tôi. Nhưng khi anh vác cái gậy đi vào phòng ngủ chúng lại im bặt và run rẩy lo sợ. Tôi đứng dậy định bỏ chạy ra ngoài, thì anh ôm lấy con bé thứ hai nói, nếu tôi bỏ đi anh sẽ bóp cổ nó cho đến chết. Chẳng đành tôi như cột cái đứng giữa nhà. Và cứ thế anh lấy gậy vụt vào người tôi.
Anh ra điều kiện chỉ khi nào nói rõ mối quan hệ mờ ám đó thì mới dừng tay. Và nếu kêu la anh sẽ đánh chết hai đứa con. Thế là trong màn đêm, chỉ có tiếng thở của anh với tiếng gậy quật vào người tôi, cùng với đó là tiếng nghẹn nấc của hai đứa con vì thương mẹ. Rồi sau đó lại là đêm thứ ba anh bỏ đi sau mỗi lần đánh tôi.
Mọi vết thương trên cơ thể tôi phải tự chăm sóc mình. Những vết thâm tím theo thời gian sẽ tan đi, nhưng nỗi đau trong lòng thì đúng như muối xát chẳng khi nào đỡ buốt. Nhưng mọi chuyện đâu có dừng lại ở những trận đòn ghen tuông vô cớ của chồng tôi. Mà điều không ngờ hơn khi có người chị bên xóm dưới đảo qua nhà nói chuyện cô Hương đã dụ dỗ chồng tôi.
Hương đã từng đi theo những chuyến xe của chồng tôi lên tận biên giới. Và không ít đêm có người phát hiện chồng tôi đã ngủ qua đêm ở nhà cô Hương mà tôi không hề hay biết gì. Hẳn chăng cứ mỗi lần anh đánh tôi xong là bỏ đi cả đêm. Những lúc đó tôi chỉ nghĩ anh lên cơn ghen, đánh vợ xong là bỏ đi chơi bài, hay đi chở hàng xa luôn mà thôi. Vậy thì ra có lần cô Hương sang tận nơi gọi anh sang sửa máy sưởi chỉ là cái cớ.
Trời! Nếu đúng là như vậy thì thật dã man hơn cả những trận đòn của chồng dồn lên thân xác mình. Tôi như muốn xông đến ngay nhà cô Hương để cho cô ta một trận. Nhưng người chị nói, dù sao đó cũng chỉ là lời của thiên hạ, đâu có chứng cứ gì. Từ từ rồi tính.
Hai hôm sau đúng như anh lại dở chứng đánh tôi chỉ vì món thịt bò xào hơi mặn. Anh khạc ra rồi hét toáng lên, đồ con lợn có mỗi miếng ăn mà cũng không biết làm, định đầu độc chồng chắc. Thịt vừa mặn vừa khét vì bị cháy. Tôi nói đâu có mặn. Hai đứa bé ăn tì tì và cũng gật đầu đồng ý với mẹ là không mặn.
Nhưng tao thấy mặn là mặn hiểu chưa?! Thế là anh tát tôi nhanh như một tia chớp vậy. Tôi không sao tránh kịp và cứ thế là anh hất bát thịt xuống sàn nhà. Hai đứa bé khóc thét. Tôi không chịu được nói, anh thật quá đáng tôi không thể chịu được nữa, thế này thì nhục nhã quá. Chúng ta ly hôn!
Tôi cũng không ngờ mình bật ra những câu đanh thép đến thế. Nhưng đó lại là cái cớ anh lên cơn ghen. Tôi vô cùng tức giận nhưng vẫn đưa chiếc gậy cho anh rồi nói, anh có giỏi cứ đánh chết tôi đi rồi sang với con Hương đêm nay. Nếu không ngày mai chúng ta chia tay hiểu chưa?! Có lẽ chưa bao giờ tôi lên cơn khùng như vậy.
Chồng tôi trố mắt tỏ ra ngạc nhiên vì sự nổi loạn của vợ. Anh ngập ngừng hỏi, vì sao lại nhắc đến chuyện cô Hương ở đây. Tôi được thể nói toáng lên, đồ mèo mả gà đồng một lũ với nhau, cả huyện này biết rồi nhé. Hãy liệu cái thần hồn, chồng nó mà hay chuyện thì cứ gọi là no đòn không thì cũng rũ tù hiểu chưa.
Đúng lúc này lại có tiếng gõ cửa. Nghe tiếng gọi đúng là giọng cô Hương. Chồng tôi ném chiếc gậy vào gậm giường. Tôi thở phì phì trong cơn tức giận. Cô Hương vừa ló mặt tôi vờ ngọt nhạt hỏi, lần này lại hỏng lò sưởi à? Hương tròn xoe mắt ngỡ ngàng phút chốc nói, sao chị biết. Chồng tôi nghiến răng lườm cô Hương như muốn cô ta câm họng lại. Nhưng cô ta đâu có nhận ra tín hiệu đó, mà lại kéo tay chồng tôi đi, miệng thì cười toe toét. Chồng tôi chần chừ nhưng không cưỡng lại được miễn cưỡng đi theo. Tôi như muốn hét toáng lên vì sự trơ tráo đó nhưng lại cố kiềm chế trước mặt các con cho chúng đỡ hoảng loạn.
Không ngờ ngay sau đó chỉ khoảng mươi phút chồng tôi hốt hoảng chạy về với chiếc quần đùi cụt lủn. Anh đóng xập cửa lại tỏ ra lo lắng với vẻ mặt tái mét. Tôi chưa hiểu chuyện gì xảy ra, thì có hai người đàn ông chạy tới đập dồn dập vào cửa nhà. Chồng tôi chạy vội xuống bếp. Tôi mở cửa, một cảnh tượng khó ngờ hiện ra trước mắt.
Cô Hương bị trói chặt tay. Chồng của cô ta đang túm chặt đầu dây thừng. Thì ra màn kịch chữa lò sưởi giữa cô ta và chồng tôi bị anh ta phát hiện. Họ đã mai phục bắt quả tang hai người đang dan díu. Chồng cô Hương còn chụp được cả ảnh và quay video để làm bằng chứng. Tôi vô cùng xấu hổ chỉ biết ôm mặt ngồi sụp xuống bậc cửa.
Đúng lúc đó bác tổ trưởng và anh Công an phường xuất hiện. Chồng tôi lủi thủi đi theo mọi người lên trụ sở Công an phường. Tôi bẽ bàng nhìn theo và thấy trong lòng mình rỗng rễnh, một khoảng trống vô biên hiện ra trước mặt. Cũng may hai đứa trẻ bám lấy tôi. Chúng khóc làm tôi tỉnh giấc mộng du, nếu không tôi sẽ tự tử mất.
Theo: Lưu Kường - CAND