Gần 15 năm nay, ông Lê Văn Mới Anh (50 tuổi, ngụ Thạnh Phú Đông, Giồng Trôm, Bến Tre) sống câm lặng trong căn phòng được xây cất nơi góc vườn dừa. Việc ăn uống, sinh hoạt chỉ trong phạm vi sợi dây khoảng 5 mét được xích vào chân.
Cuộc đời của ông Mới Anh được kể lại là cả một bi kịch kéo dài. Thời thanh niên, ông tham gia bộ đội ở chiến trường Campuchia 3 năm, rồi về quê lấy vợ sinh con như bao người khác. Thế nhưng cách đây gần 15 năm, ông mắc bệnh tâm thần rồi giết chết đứa con gái mới hai tháng tuổi nên bị công an bắt. Tuy nhiên, ông được thả ra vì cơ quan chức năng kết luận ông bị bệnh tâm thần nặng và không kiểm soát được hành vi.
Người đàn ông tâm thần sống lặng lẽ như người rừng
Sau đó, ông Mới Anh được trả về gia đình nhưng người vợ đã bỏ về nhà mẹ ruột và chẳng bao giờ quay trở lại. Ông được người mẹ già là cụ Huỳnh Thị Lai chăm sóc, lo cho từng chén cơm, ly nước và hàng ngày giúp con làm vệ sinh cá nhân. Thế nhưng cách đây mấy năm, cụ Lai mất do tuổi cao sức yếu nên ông Mới Anh sống một mình như “người rừng” ở góc vườn.
Ông chỉ đi lại trong phạm vi mấy mét của sợi dây xích
Anh Nguyễn Viết Một, 30 tuổi, cháu ông Mới Anh cho biết: “Do cha mẹ đi làm thuê làm mướn ở tận Long An nên giao lại việc chăm lo cho người bác cho vợ chồng tôi. Hàng ngày vợ đi may gia công cho một cơ sở trong xã, còn tôi chăm sóc 2 công đất vườn và nuôi dê, gà vịt để kiếm thêm tiền nhưng cuộc sống vẫn còn túng thiếu. Việc chăm sóc cho người bác rất khó khăn vì nhiều lúc ông rất khó tính, hung hăng và không chịu nghe lời ai hết”. Theo anh Một, lúc đầu cũng lo mùng, mền, gối, chiếu nhưng ông xé rách rồi ném khỏi căn phòng. Móng tay móng chân ông dài nhưng cũng không thể cắt được vì lại gần là ông phản ứng, nhiều lúc la hét, có lúc còn đấm đá, hù dọa nên không ai dám lại gần.
Ông sống một mình không vật dụng gì trong căn nhà trống không
Còn việc tắm rửa, anh Một cho biết phải có khi cả tháng trời, thậm chí 2, 3 tháng mới tắm được cho ông một lần. Đó là khi cha anh Một về thì hai cha con phụ nhau mới có thể tắm rửa cho ông. Mái tóc thì mỗi lần cắt thì cắt trụi luôn. Móng chân móng tay cũng phải… vài tháng mới cắt một lần.
“Dù rất đau đớn nhưng cả nhà không còn cách nào khác hơn là xích chân bác Mới Anh lại. Phần vì tụi em không thể cả ngày ở bên cạnh để chú ý, chăm sóc bác. Phần khác nhiều lúc bác lại hung hăng, thất thường, sợ lại gây nguy hiểm cho trẻ em trong xóm” – anh Một phân trần khi chúng tôi hỏi tại sao lại xích ông Mới Anh vào cột nhà.
Bàn chân lở loét
Hiện tại, đôi chân ông Mới Anh đã lở loét, sợi dây xích rỉ sét kéo dài từ góc căn nhà vào phía trong. Ông Mới Anh chỉ di chuyển trong phạm vi ấy và lầm lì không nói lời nào. Những người thân không dám tới gần, không dám lắp dây diện vì sợ ông nổi cơn điên phá phách rất nguy hiểm đến tính mạng.
Góc vườn nơi ông sống lặng lẽ một mình suốt nhiều năm liền
Ông Nguyễn Minh Trung, Bí thư Xã đoàn xã Thạnh Phú Đông cho biết: “Căn phòng ông Mới Anh đang ở do các sinh viên trường Đại học Công nghiệp thành phố Hồ Chí Minh xây dựng vào mùa hè xanh năm 2005. Trước đó thì ông sống trong một chòi lá được cất tạm bợ. Dù đây được gọi là nhà tình thương nhưng do “người rừng” đập phá hết những gì… có thể đập phá nên bây giờ trống huơ trống hoác. Ngay cả cửa cũng không còn...”.
Ông Nguyễn Văn Tý, Phó Chủ tịch UBND xã Thạnh Phú Đông cho biết, ông Mới Anh trước đây từng đi bộ đội ở Campuchia hơn ba năm. Sau đó ông phục viên về quê lấy vợ và có một gia đình đầm ấm cho đến phát bệnh tâm thần. Trước đây người thân của ông Mới Anh nhiều lần ép buộc để đưa ông vào bệnh viện tâm thần nhưng ông không chịu và phản ứng rất gay gắt. Riết rồi gia đình ông cũng từ bỏ ý định luôn, một phần cũng vì gia đình khó khăn quá.
Theo ông Tý, trường hợp này mong muốn của chính quyền địa phương là các cơ quan chức năng tạo điều kiện để đưa ông Mới Anh đi điều trị, nuôi dưỡng, chứ không thể để tiếp tục sống cảnh “người rừng” như hiện nay.
Theo: Minh Giang – Hưng Thịnh - Dân trí