Hôm nay chú Huy đi lễ tận chùa trên Yên Bái, nghe nói chú lên Nghĩa Lộ gặp thầy cao tay ấn lắm. Kỳ này ắt vợ phải đẻ cho mình được một con trai nối dõi. Chú Huy đã thề kỳ này đi cầu tự về mà vợ không đẻ được con trai thì, một là bỏ vợ để lấy bà hai, hoặc là sẽ mua một cô gái trên rừng về làm vợ lẽ. Có người cho biết giá mỗi cô gái đồng rừng đâu chỉ độ vài chục triệu. Vợ chú Huy là cô Hợi nghe chồng nói hết ra mọi chuyện trong cơn say rượu, mà rụng rời cả người.
Ngăn chồng chẳng thể được. Mới ngoài 40 cô Hợi đã liên tiếp đẻ ra ba đứa con gái, mà các ông bà nhà nội lại khát khao cháu đích tôn để nối dõi dòng họ Trần Vĩnh nức tiếng một vùng trời này. Cô Hợi đã thầm khóc bao đêm chỉ vì sự chì chiết, móc máy của mẹ chồng. Nhưng biết sao được ông trời chỉ cho mình có thế. Có lần nghe nói chồng đòi lấy vợ lẽ mà cô định uống thuốc trừ sâu tự tử cho rồi.
Nhưng mọi chuyện tạm êm êm, vì có đận ham uống thuốc lá rừng để có được con trai của một ông lang trên Tam Đảo, mà chú Huy lăn ra ốm một trận thập tử nhất sinh. Hóa ra đó là ông lang rởm nói phét thành thần. Chú Huy to béo thế mà chỉ sau khi uống thuốc đã sụt tới gần mười cân. Nhìn chồng hốc hác sau khi thoát chết cô Hợi thương và cứ van lạy chồng đừng có chết mà khổ các con. Không ngờ chú Huy quát lên, khổ con nào, ba đứa con gái sau theo về nhà chồng, ai chống gậy cho tôi. Đừng có mà mơ. Để tôi tính…
Hóa ra chú Huy tính thế đấy. Chuyến đi lễ xa lần này có tính quyết định vì không sẽ lỡ hết. Đầu tháng, chú Huy đi xem bói ở thôn Nhất xã bên, thầy bảo sang năm tuy là năm hạn 49 của chú, nhưng tính ra cái tuổi Mùi vượng khí lắm, thoát cơn nguy kịch mới xảy ra trong đời là lại bừng lên như ngọn lửa cháy sáng, át hết mọi hiểm nguy.
Nếu có hơi đàn bà lạ ắt sinh quý tử. Nghe thày phán, chú Huy sướng rơn và trong cơn mơ cũng gọi tên thằng Mùi con của mình. Sau đó thầy mách lên chùa Linh Tự tận Nghĩa Lộ, để cầu tự, cách quê những hơn ba trăm cây số. Khi thấy chồng tất tả vay mượn, cô Hợi đã định gàn nhưng biết là rất dễ ăn đòn nên lại thôi, chỉ ấm ức ôm con gái thứ ba khóc. Tinh mơ tỉnh dậy chú Huy đã đi lúc nào không biết. Cô Hợi thẫn thờ cả người.
Một tuần trôi qua, mãi không thấy chồng trở về, cô Hợi gọi điện thoại cũng không nghe. Có lần thấy chồng bật máy, nhưng cô Hợi chỉ nghe thấy tiếng đàn sáo và tiếng cô đồng ca múa, cùng tiếng con nhang đệ tử rộn ràng. Lại thêm một tuần nữa, chú Huy lặn một hơi. Cô Hợi sốt ruột nói chuyện với bố mẹ chồng. Nhưng xem ra ông bà lại tràn ngập hy vọng ở con trai trong kỳ đi lễ cầu tự này. Không thể về không được. Lâu như thế chắc đã hóa giải được căn số mà đã bị cô Hợi án ngữ. Nghe mẹ chồng nói, cô Hợi tái mặt lo sợ, bởi như thế là mình có tội với nhà chồng. Không đẻ được con trai và kiếp này khó mà trọn vẹn với chồng con. Cô Hợi về buồng ngủ ôm mặt khóc thầm và cay đắng trong lòng.
Quả nhiên, đến cuối tháng chú Huy mới về. Chú dẫn theo một cô gái và nói với bố mẹ rằng, đây là người vợ được bà chúa Thượng Ngàn ban phước, sẽ đẻ con trai cho dòng họ nhà ta. Ba đứa con gái trong nhà ngơ ngác. Cô Hợi núp sau cánh cửa lạnh buốt cả người.
Thì ra chồng mình mua người rừng về thật. Vợ ư? Mình mới là vợ cơ mà. Nhìn cô gái có đôi mắt sắc như mắt cáo kia mà rùng mình. Không biết sẽ có họa gì ập đến không. Trong linh cảm, cô Hợi thấy rờn rợn trong lòng nhưng không dám nói ra. Chú Huy giải thích cặn kẽ, cô gái tên là Man, người Dao, con rơi của bà chúa Thượng Ngàn. Người đã tổ chức lễ kết duyên cho hai người. Sau khi mang thai chín tháng mười ngày, sẽ sinh ra cho họ Trần Vĩnh một ông hoàng, cầu tự mà được, rồi sẽ bay về trời. Nhưng để có được chuyện sinh thành mỹ mãn, phải làm lễ chia tay vợ cũ, tức là cô Hợi phải về nhà mẹ đẻ ở trong vòng một năm.
Cô Hợi không chịu, định đưa chuyện này ra thôn ra xã để bênh vực mình, nhưng chú Huy đe nếu không chịu và im lặng thì chỉ chẳng bao lâu, những đứa con gái sẽ sinh bệnh mà chết, vì bà chúa Thượng ngàn đã yểm bùa rồi. Liệu hồn mà xéo về nhà một thời gian. Cô Hợi toát mồ hôi hột. Thảo nào đêm hôm qua cô gái người Dao đó cứ nhìn lần lượt ba đứa con gái của mình với ánh mắt của con sói muốn cắn xé thịt người.
Với lý do có người nhà đến giúp việc, và làm thuốc chữa bệnh cho chú Huy, cô Hợi cùng ba đứa con về nhà bà ngoại một thời gian để tránh lây nhiễm. Chú Huy dỗ các con chỉ một năm thôi là bố sẽ đón các con về vui chơi với em trai.
Đêm ấy, thầy ở bên thôn Nhất đến làm lễ giải mối duyên cho chú Huy thoát khỏi ám khí của người vợ, mà mình kết tóc xe duyên đã có ba mặt con. Đó là cái lễ tượng trưng nhưng coi đó là một cuộc ly hôn chồng vợ ở cõi âm. Sau đó, thầy lấy hình hài cô gái bằng giấy, có ghi tên Hợi, hóa trong chậu tro, coi như kết thúc. Có như thế mới đạt toàn sinh khí cho chú Huy khi động phòng với cô Man trẻ trung, một bông hoa rừng xinh đẹp. Đêm ấy, cô Hợi thấy tim mình bỏng rát mỗi khi ngọn lửa bùng lên. Lo cho các con gặp họa, cô Hợi đành cắn răng ôm con chào tạm biệt ông bà, ra đi.
***
Cả làng Hạ đồn ầm lên chuyện chú Huy có vợ hai. Mọi người lại thấy cô Hợi đưa con về nhà ngoại lại càng tin. Không hiểu xã có biết chuyện này. Hỏi cán bộ hội phụ nữ thì nói, không thấy cô Hợi lên tiếng. Hỏi chuyện công an xã thì nói, đó là cô gái đến chữa bệnh cho chú Huy.
Lại nghe nói chú Huy mắc chứng nan y về thần kinh, nên mời thầy về chữa chạy. Cô gái tên Man đó là người trên miền núi về đã được sự đồng ý của ông bà và cả cô Hợi. Không thấy có chuyện gì khác lạ xảy ra. Bà con thì cho là chuyện riêng của gia đình. Ai có phận phúc hay tai họa gì phải tự gánh chịu thôi. Hơi đâu mà thắc mắc. Cũng có người cho là thế. Nhưng mọi chuyện hết sức im ắng, nên cũng không ai đến can thiệp hay hỏi han cho ra nhẽ. Có mấy người tò mò, đôi lúc bén mảng tới thì chỉ thấy bàn thờ hương khói nghi ngút suốt ngày đêm, thì cho là chú Huy gặp phải bệnh dở hơi thật.
Cuối cùng, cô Man có chửa theo như thày phán, đúng ngày đúng tháng, đúng năm. Bụng cô Man mỗi ngày một to. Chú Huy nghe tin cũng ngỡ ngàng vì chỉ ăn nằm với mình có một đêm mà hoa đã đậu quả. Hơn nữa ánh trăng đêm đó sáng lắm. Đúng ngày rằm, cô Man thắp hương và lễ mấy câu gì đó, làm chú Huy như say đi trong làn hương. Mùi cô Man tỏa ra thơm phức. Chú Huy thấy như có ai đó xoa đầu mình. Một bàn tay nhỏ xinh với những búp măng mơn man trên trán.
Chú Huy mơ theo lời của cô Man, rằng một thiên thần sẽ được sinh ra, và hãy kêu chúa Thượng Ngàn về phù hộ cho dòng họ Trần Vĩnh muôn đời tồn tại. Thế rồi màn sương từ đâu phủ xuống. Chú Huy nhìn rõ mồn một cơ thể trắng trẻo của cô Man ấp lên người mình. Ôi mát lạnh và dịu dàng xiết bao. Tất cả lịm đi trong cơn mơ. Bất ngờ có tiếng cười khanh khách làm chú Huy bừng tỉnh cơn mơ. Cô Man đang mỉm cười nhìn ra phía xa như còn mơ tưởng tới cuộc truy hoan mà mình vừa trải qua. Chú Huy thấy mồ hôi mình ướt đầm đìa.
Một cảm giác mơ hồ vừa xảy ra trong thân thể. Chú Huy nhìn cô Man mỉm cười và thầm cảm ơn niềm vui do bà chúa Thượng Ngàn mới ban cho mình. Cô Man lấy khăn lau mồ hôi trên cơ thể chú Huy rồi nói, chàng hãy chờ đón lấy đứa con trai mà chàng hằng mong ước.
Nhưng rồi từ đó, chú Huy như mỗi ngày một gày mòn thể xác, như bị cô Man hút hết xương tủy. Mỗi lần chú Huy đi ra đường đều làm mọi người phát hoảng vì tấm thân còm nhom không còn ra hồn người. Nhưng vì đứa con chú phải theo cho đến cùng. Cô Man thì mỗi ngày một phây phây sắp đến kỳ sinh nở. Ai cũng biết đó là con của chú Huy mà thôi.
Lại có người đồn thổi cô Man đã cho chú Huy hút thuốc phiện để lấy sức mỗi đêm. Mọi chuyện đều từ cái mồm của thầy Phan bên thôn Nhất cả. Bởi có người nhìn thấy cô Man thỉnh thoảng còn bí mật gặp thầy Phan bàn chuyện thì thầm như buôn bạc giả. Lại nữa, hình như có chuyện cô Man nhận hợp đồng đẻ thuê với giá một trăm triệu đồng. Chính vì thế mà chú Huy đã phải thế chấp cửa hàng của mình trên huyện và còn nói vay mượn khắp bà con đến vài trăm triệu.
Thời gian sắp đến chín tháng mười ngày. Chuyện sinh đẻ cũng được thầy cúng đến làm lễ và có bà đỡ đến lo mọi việc. Cô Man kêu đau bụng. Theo như sắp xếp của bề trên, khi đẻ con xong là cô Man phải thăng, nghĩa là phải ra đi ngay trong đêm không được nhìn mặt con. Không ngờ trong phòng có tiếng bà đỡ thét lên một tiếng rụng rời. Cô Man cũng la lên như bị ai chọc tiết vậy. Một ca khó đẻ. Con cầu tự mà. Chú Huy ở bên ngoài hoảng hốt muốn chạy vào nhưng người cứ run lên lẩy bẩy. Chú lật lưỡng bước đến bàn thờ vái lấy vái để và cầu mong cho cô Man được mẹ tròn con vuông.
Lát sau bà đỡ bế đứa con trai nằm lọt thỏm trong cái khăn bông thơm. Chú Huy vừa nhìn thấy đứa bé bỗng ú ớ mấy tiếng rồi ngất lăn ra sàn. Bởi lẽ bà đỡ vừa bế vừa khóc vì đó là một quái thai, dị dạng. Đó là một cơ thể dị thai sinh thành sau những cơn say thuốc phiện và sự hủy hoại của những làn khói mơ màng mà cô Man mang theo. Theo như thầy Phan ở thôn Nhất nói, chú Huy đã mắc nghiện từ khi đi làm lễ cầu tự trên Yên Bái, nên không chừa được.
Hay tin cô Hợi trở về ôm lấy thân thể gày mòn của chồng mà khóc hết nước mắt. Cô Man đã biến mất trong đêm, sau khi đã ôm trọn đống tiền trong tay. Thầy Phan đến đón cô Man ở ngay đầu ngõ. Chỉ một tuần sau cái quái thai con trẻ kia bị chết yểu trên trạm y tế xã vì không đủ điều kiện sống.
Chú Huy phều phào làm lễ để hỏa táng đứa con trai bạc mệnh không thể sinh thành. Đêm nào chú Huy cũng rơi lệ, vì không những thương thằng bé, mà còn khóc vì nhớ nàng Man mỗi khi vê thuốc phiện cho mình hút, để chết lịm đi trong cơn mê man hoang tưởng.
Theo: Lưu Kường - CAND