Khi được hỏi về nguyên nhân giết vợ, bị cáo ngập ngừng rồi nói: "Tại bị vợ đánh nhiều quá!". Lời thú nhận khiến những người có mặt trong phiên tòa phải nén tiếng thở dài
Bị cáo Đào Ngọc Phượng (SN 1977, quê Đồng Nai) chẳng may mắc chứng bệnh teo cơ từ nhỏ, chân tay teo tóp, đi lại khó khăn nhưng bù lại Phượng chịu khó, tốt tính nên được mọi người quý mến.
Năm 2006, Phượng khi đó ngót nghét 30 tuổi, đã được người thân mai mối, kết hôn với chị Nguyễn Thị Bé, kém Phượng 2 tuổi nhưng đã qua một đời chồng và có 2 đứa con riêng.
Phượng biết thân biết phận mình nên cũng chẳng dám “kén cá chọn canh”, tự an ủi rằng người như mình kiếm được vợ, lại còn được “cả trâu lẫn nghé” cũng là may mắn.
Bản thân chị Bé cũng biết rõ dị tật của Phượng, xác định lấy người chồng tàn tật sẽ vất vả nhưng vẫn chấp nhận. Tóm lại, đó là cuộc hôn nhân tự nguyện chứ chẳng phải ép uổng gì.
Từng có lúc cuộc hôn nhân của họ có thể coi là đầm ấm, hạnh phúc khi đứa con chung kháu khỉnh, lành lặn chào đời. Phượng đối xử với các con riêng của vợ như con đẻ, yêu thương, chăm sóc chúng chu toàn. Ấy vậy mà người đàn ông này thường xuyên bị vợ “ăn hiếp”.
Chị Bé tính tình nóng nảy, áp lực lo cơm áo gạo tiền cho gia đình nhỏ với 5 miệng ăn khiến người vợ luôn cáu bẳn, đổ lỗi rằng tại vì lấy phải người chồng tàn tật mà đời mình khổ sở, vất vả như bây giờ. Nhiều lần cãi nhau, chị Bé thẳng tay đánh Phượng không thương tiếc. Là người hiền lành, tốt tính, Phượng cảm thông với những vất vả của vợ nên cũng nhẫn nhịn. Không ngờ chị Bé được thể làm càn, coi thường chồng ra mặt, chửi bới xúc phạm chồng thậm tệ, đánh đập Phượng tàn nhẫn.
Sau lần xung đột vì lấy xe đạp cho con chị gái mượn đi học mà không nói với chồng, chị Bé đưa các con ra ngoài thuê trọ ở riêng. Ngày 12/3, Phượng tìm đến nhà trọ của mẹ con chị Bé để lấy sổ trợ cấp người khuyết tật và khuyên vợ đưa các con trở về nhưng chị Bé không nghe. Trong lúc lời qua tiếng lại, chị Bé điên tiết tát vào mặt chồng khiến Phượng đau điếng, tối tăm mặt mũi.
Uất ức vì bị vợ đánh nhiều lần, Phượng ra chợ mua con dao thủ sẵn trong người rồi quay lại tìm vợ để “nói chuyện”. Hai người gặp nhau tại một tiệm điện thoại ở ấp Suối Cát 1, xã Suối Cát, Phượng chưa kịp mở lời thì chị Bé trông mặt chồng thấy ghét nên liên tiếp tát, đấm túi bụi vào mặt người chồng tàn tật.
“Tức nước vỡ bờ”, Phượng rút dao đâm nhiều nhát vào người chị Bé cho đến khi nạn nhân hoàn toàn bất động mới dừng tay. Nạn nhân được mọi người đưa đi cấp cứu nhưng do vết thương quá nặng nên đã tử vong sau đó.
Do bị tật nguyền nên Hội đồng xét xử cho phép Phượng được ngồi ghế để trả lời thẩm vấn. Người đàn ông tàn tật nom già hơn nhiều so với tuổi. Phượng thành khẩn khai nhận tội ác mình đã gây ra cho người bạn đời. Khi được hỏi vì sao lại giết vợ, Phượng im lặng hồi lâu rồi cho biết: “Do sức khỏe bị cáo yếu mà vợ thường xuyên đánh đập”.
Những người dự khán nghe vậy chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm, trong cuộc sống hôn nhân mà không còn sự tôn trọng lẫn nhau, để nạn bạo hành thay lời giải quyết mâu thuẫn thì sớm hay muộn cũng sẽ dẫn đến thảm kịch. Kết thúc phiên xử, Đào Ngọc Phượng bị tuyên phạt 12 năm tù về tội “Giết người”.